Chúng ta luôn nghĩ rằng mình không có lỗi bởi mình chẳng liên quan đến những doanh nghiệp mà những người lao động đó làm việc và mình cũng chẳng phải là người thân của những người lao động đó, do họ không có kiến thức làm việc, do doanh nghiệp không bồi bổ thêm kiến thức cho họ, do doanh nghiệp không huấn luyện an toàn lao động cho họ trước khi bắt tay vào làm việc và hàng ngàn cái lý do khác và đương nhiên người mất vẫn là người lao động và người có lỗi vẫn thuộc về doanh nghiệp mà thôi, còn chúng ta những người xung quanh chỉ có trách nhiện nhìn, bình luận và thản nhiên thờ ơ với những việc đó.
Tất cả chúng ta đều đang mắc lỗi mặc dù chúng ta không phải là người trực tiếp gây ra. Lỗi ở đây được thể hiện rằng khi chứng kiến những việc làm của doanh nghiệp, các doanh nghiệp không huấn luyện an toàn cho công nhân của họ hằng năm và thậm chí là mãi mãi không cần huấn luyện an toàn, biết chắc điều đó nhưng chúng ta vẫn im lặng, biết rằng sẽ có người nào đó phải bỏ tính mạng để trả giá cho điều này nhưng chúng ta vẫn quyết định thờ ơ.
Liệu có bao giờ chúng ta cảm thấy xót thương cảm thấy đau đớn thực sự nếu như người chịu hậu quả của việc không được huấn luyện an toàn trước khi làm việc đó là chính những người thân bên cạnh chúng ta, cảm giác mất mát sẽ ra sao. Hãy đặt mình vào vị trí đó và hãy lên tiếng, một tiếng nói của chúng ta sẽ cứu được rất nhiều người. Hãy yêu cầu các doanh nghiệp làm việc đúng lương tâm và trách nhiệm của họ, hãy yêu cầu họ phải thực hiện huấn luyện an toàn cho những người lao động của mình.